Nguyễn Tâm

KHOẢNG LẶNG NGÀY ĐÔNG




Mưa tuyết lại rơi chiều thêm se lạnh
Khung cửa con đường vắng vẻ buồn tênh
Khói thuốc mi cay lãng du bồng bềnh
Đã hai mươi năm quê người xứ lạ

Ngày đi tuổi xuân hồn nhiên hối hả
Hướng đó cuộc đời hoạ cảnh tương lai
Thế sự ngày mai công danh tiền tài
Miếng cơm manh áo lay hoay rối rắm

Cái ấm mùa xuân nơi đây ngộ lắm
Không bạn lẫn bè chẳng có ai thân
Người dạo ngang qua chào hỏi một lần
Vào ra thơ thẩn nghĩ suy tư lự

Nhẩm tính cho tròn vòng quanh muôn sự
Tóc xanh ngả màu đua với thời gian
Như lá cuối thu trở mặt úa vàng
Phút giây ngắn ngủi chờ mai về đất

Có một mùa đông nhiều cơn gió bấc
Với kẻ xa nhà ôm nỗi ly hương
Chỉ mấy chục năm kiếp sống vô thường
Làm gì cho ta và cho tất cả

Đông ở bên nhà cánh cò bay lả
Đâu như bên này trắng cả lối đi
Chiếc áo sợi len sao so sánh bì
Bếp lửa rạ rơm ấm tim đất mẹ

Thoáng chốc đã qua ôi chao thật lẹ
Tuyết vẫn rơi đều phố ngủ hoang vu
Màn đêm dần lên mưa tuyết mịt mù
Khép dần cánh cửa gói đời cô quạnh !

01 - 12 - 2011

Được bạn: Nguyen Do đưa lên
vào ngày: 1 tháng 12 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "KHOẢNG LẶNG NGÀY ĐÔNG"